Qua tiếng chip chip vang lên trong ánh nắng ban trưa, loài chim nói:
- Tiếng hót của tôi kêu gọi bình minh lên và đánh thức các linh hồn lạc lối. Tiếng hót của tôi trong veo như suối reo và vang rền như thác đổ, đó là âm thanh từ thuở bình minh của sự sống. Mặc cho loài người cứ nói những gì lặp lại vì tâm trí nhập nhằng những âu lo và sợ hãi. Họ nói như thể cố rủ bỏ đi những khàn đục trong cuống họng cứ đeo theo họ từ ngày này sang ngày khác. Họ nói cả trong giấc ngủ, họ kể lể với thần linh về những mong cầu chưa toại nguyện, về vết thương sâu mà cuộc hiện sinh mang đến.
Và chim dừng lại một hồi lâu như thách thức tính vĩnh hằng của thời gian, mặc những tiếng xe hối hả và tiếng người râm rang đi lại, tiếp:
- Tôi ăn như nhu cầu của sự sống cần tuông chảy qua thân thể, vì thế sự hài hoà trong tự nhiên nâng đôi cánh tôi bay lên cùng gió và những rặng mây che chở cho tôi. Con người cứ ăn để tích luỹ ngoại vi, để mặc cho tâm hồn đói khát. Sau khi tích luỹ cho thân thể, họ bắt đầu tích luỹ tiền tài, địa vị và cho sự kính trọng của bản ngã. Con chim đói thức ăn, con người đói tri thức, tâm thức. Ai sẽ quyết định liệu rằng sinh vật nào cao quý hơn sinh vật nào?
Loài chim không có so sánh, chỉ tâm trí của kẻ điên mới so sánh vậy thôi.
Hãy lan tỏa những hiểu biết này: