Tôi vẫn làm thơ mùa giông bão
Khi nỗi sợ bám đầy trên áo
Gió thét gào em đã đi đâu
Chốn rừng sâu hay thành thị muôn màu
Sao tránh khỏi nỗi lo trần thế
Nơi em sống bây giờ đâu phải dễ
Tự bao giờ em đã sống trong em?
Trăng đêm nay tròn vành vạnh
Ngoảnh nhìn xa trăng cảm thấy yên bình
Vì trên mình chẳng có những sinh linh
Hãy lan tỏa những hiểu biết này: