Anh vẫn là anh trong hình hài
Gió mang giấc mộng đi, thổi lùa chiếc lá ngoài sân
Tiếng ếch kêu ồm ộp trong bụi cây
Im lặng lắp đầy
Và lồng ngực phập phồng rồi nín bặt
Lung lay
Khe khẻ buổi hôm, hơi nồm ấm lạnh
Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không
Hơi thở tan biến dần qua trầm mặc
Vì xa vắng nên thật gần
Vì hư không nên tròn đầy
Để anh cùng thực tại
Anh đi, trong khoản trời đầy hoa trái thương yêu
Mây trời biết anh ở đây
Để cho anh được sống, được chết trong từng khoảnh khắc
Để niềm đau cùng nỗi buồn là viên đá nâng bước chân anh
Cũng giống như hành trang người lữ khách
Mang đi
Nguyện cho linh hồn khuất lặng tỏ rõ nơi đây
Nỗi thống sầu rơi trong hang thẳm
Gió sẽ đi, bay yên ắng
Áng mây đầy nỗi khát khao.
Hãy lan tỏa những hiểu biết này: